Trang2

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

Xứ đồng quê mình






Từ nhỏ con đã theo cha
Vác cái cào, cái cuốc
Bốn mùa lặn lội
Ruộng thấp
Đồng cao
Mỗi xứ đồng
Mỗi mảnh ao
Có tự khi nào
Những cái tên hoang sơ mộc mạc
Đồng Dõng, Đồng Ngồ, Đồng Pheo, Đồng Vực .
Ao Dứa, Ao Hồ, Ao Đuổng, Ao Ngư …

Cánh đồng phẳng mênh mông
Vẫn gọi là gò
Đã Gò Á lại có thêm Gò Trọc…

Từ ven Nẩy
Rậm rì cỏ lác
Đến chon von Núi Đỏ
Cằn khô
Thửa ruộng nào cũng nhăn nếp âu lo…

Con thường hỏi
Vì sao ?
Cha lắc đầu
Không rõ !
Cha chỉ xuống chân
Xứ này: Đồng Vỡ
Oằn lưng trâu
Gãy cả ách cày
Nỗi nhọc nhằn đeo đẳng mấy đời nay …

Chiều tháng chạp
Con theo mẹ bổ đất chiêm Mạch Quế
Hai gót chân toác nẻ
Không hương quế đâu
Chỉ thấy mắt cay sè
Giọt mồ hôi nồng
Đuổi cái rét tái tê.

Tháng sáu mưa dông
Xé rách đêm hè
Suốt năm canh bà còn thắc thỏm
Tổ Sáo, Cây Chim, Đồng Mỏm …
Những cái tên nghe xa lắc xa lơ
Gợi nhớ về một thuở xa xưa
Giữa mênh mang trời nước.

Chân lấm tay bùn
Dân quê mình vẫn nuôi nhiều mơ ước
Ao Mật, Đồng Bùi, Cầu Sen, Đình Bạc
Mơ đến giàu sang
Hy vọng ngọt bùi.
Mùa lại mùa
Vẫn cái bắp, củ khoai!

Tháng tám
Ngày ba
Giáp hạt rồi
Quẩn quanh cái đói
Người lại lục tìm trong đợi chờ
Mong mỏi
Chưa có lối ra: Dộc Cụt, Dộc Cùng…
Xanh sạm lá khoai
Cây sắn gầy còm
Khắc khoải ngóng cơn mưa đầu hạ

Trời vẫn thương
Người vẫn tin
Để đặt tên Ao Hóa
Mong có phép thần.
Trời đất đổi thay...


No đủ thật rồi!
Những xứ đồng hôm nay
Vẫn hiển hiện
Mà đã là cổ tích …

Tháng 7 năm 2011

Nguyễn Hữu Thắng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét