Ngày ấy giữa núi rừng Trường Sơn mỗi người lính chúng tôi có lẽ chẳng mấy ai không giắt trong ba lô chiếc điếu cày nhỏ xíu. Mỗi khi nghỉ chân lại thi nhau rít một hơi thuốc thật sâu cho bõ cơn thèm. Nhất là những đêm trú quân trong bãi khách, vừa để tránh gió, vừa đề phòng máy bay Mỹ phát hiện, người lính chúng tôi lại "giấu" ngọn lửa hồng cùng chiếc điếu cày nhỏ xinh trong ngực áo, rít hơi thuốc dài rồi phả khói tới mênh mông. Thật sự hình ảnh ấy không bao giờ có thể phai mờ, nó rất lạc quan mà cũng rất thơ...
Đêm Trường sơn tiếng máy bay rền rĩ
Súng liên thanh run bần bật từng tràng
Ánh đèn dù co rúm vào bóng tối
Tiếng điếu cày vẫn thong thả râm ran.
Phút nghỉ chân thấy đất rất êm
Chiến sĩ đầm mình vào kỷ niệm
Chụm đầu bên nhau quanh mồi thuốc đượm
Lại ngả mình phả khói tới mênh mông.
Mặc quân thù nhòm ngó khắp tầng không
Đồng đội vẫn truyền nhau ngọn lửa
Nâng ngực áo che cho khỏi gió
Ánh lửa hồng lại bát ngát màu xanh.
Ánh lửa hồng ấp ủ chỗ trái tim
Soi sáng rõ nụ cười lính trẻ
Suốt dải Trường sơn tưởng chừng đêm lặng lẽ
Giặc đâu ngờ hàng vạn ngọn lửa reo.
Chúng tôi mang theo từ bếp mẹ thân yêu
Sưởi ấm mãi những chặng đường gian khổ
Vợi bớt nhớ nhung trước giờ súng nổ
Thêm vững tin trút lửa xuống đầu thù.
Tháng 2 năm 1970.
Nguyễn Hữu Thắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét