Trang2

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011

Ba mươi năm gặp lại tuổi thơ




Thuở ấy chúng tôi chia tay nhau vội vã trong lưu luyến, lo âu. Chiến tranh, bom đạn mịt mù phía trước. Mấy ai dám nghĩ đến ngày gặp lại để hẹn hò nhau. Phần lớn bọn con trai chúng tôi ra mặt trận, cả một số bạn gái cũng lên đường hướng tới tiền phương. Thế rồi chúng tôi hầu như bặt tin nhau suốt những năm khói lửa. Đất nước hòa bình, mỗi con người lại tất bật ngược xuôi với bát cơm manh áo mà bẵng quên đi quãng đời mơ mộng tuổi học trò. Phải đến ba mươi năm sau kể từ ngày xếp bút nghiên để chia xa trăm ngả, chúng tôi mới có điều kiện tìm gặp lại nhau. Trong niềm vui tay bắt mặt mừng, không khỏi ngậm ngùi với những người bạn đã nằm xuống không còn góp mặt trong buổi đoàn viên. Tôi đã viết mấy dòng mộc mạc trong buổi trở về gặp lại tuổi thơ hôm ấy. Từ đó đến nay, hàng năm chúng tôi vẫn tìm đến nhau để hàn huyên câu chuyện cửa nhà, con cái, ôn lại chuyện xưa để nhớ một thời. Thoắt đã 44 năm kỷ niệm ngày ra trường chúng tôi lại đọc cho nhau nghe mấy vần thơ tôi viết dạo nào...



Ba mươi năm gặp lại tuổi thơ
Ký ưc hồn nhiên giữ tròn tình bạn
Phút giây này mờ nếp nhăn trên trán
“Tiếng cậu, tiếng mình” nhuộm tóc bớt hoa râm

Ba mươi năm từ thuở đạn bom
Mỗi đứa một phương theo dòng đời hối hả
Vội vã, ngỡ ngàng, hồn nhiên tuổi trẻ
Buổi ra đi chưa kịp hẹn ngày về

Ba mươi năm, vẫn một nỗi say mê
Chưa nói cùng nhau nhưng lòng thầm hẹn
Để hôm nay giữa trăm bề bận rộn,
Ta lại về đây gom lại tiếng cười

Ba mươi năm, ngót nửa cuộc đời
Chợt nhớ, chợt quên một thời đi học
Những lối nòm quanh quãng đời khó nhọc
Chia nhau từng trang giấy, bát cơm

Ba mươi mùa xanh nhớ chiếc mũ rơm
Tiếng cười râm ran trong hào đất đỏ
Những đêm thâu xẻ cho nhau ngọn lửa
Thắp hồng trang giấy đón bình minh

Ba mươi năm vẫn nhớ mái nhà tranh
Hầm đất rạn vân như từng thớ đá
Đã chở che cả thời thơ trẻ
Lại khắc ghi kỷ niệm đến bây giờ

Ba mươi mùa phượng gọi tiếng ve
Chưa một lần về thăm trường cũ
Vẫn nghe rõ tiếng bạn bè nhắn nhủ
Trong mỗi gian nan vẫn nhớ lời thày

Ba mươi năm rồi, chúng mình lại về đây
Để ngắm nhìn nhau, ai còn, ai mất!
Nỗi bâng khuâng bỗng ùa về bất chợt
Mà nhớ, mà thương,… mà kiêu hãnh một thời.

Tháng 3 năm 1997

Nguyễn Hữu Thắng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét