Trang2

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011

Mẹ


38 năm trước trên chặng đường hành quân giữa mịt mùng khói lửa, đạn bom, bỗng trái tim người lính nhớ mẹ đến vô cùng. Mà đâu chỉ có nhớ, nỗi niềm thương cảm, kính yêu còn nhiều gấp bội. Có lẽ trong giờ phút ấy, nơi hậu phương suốt năm canh mẹ còn thao thức, khấn phật, cầu trời cho con được bình yên ...

Nhìn bông lúa chiêm lặng lẽ uốn câu
Con nhớ mẹ xa tảo tần vất vả
Một ánh đèn leo lét bên cửa sổ
Thao thức bồi hồi ngóng đợi suốt năm canh.

Con không biết từ thuở tóc còn xanh,
Tiếng mẹ ru con chỉ còn trong hơi thở
Câu hát à ơi có tiếng lòng nức nở
Giọt nước mắt Người xuyên thủng đêm thâu.

Cái ngủ mày ngủ cho lâu
Mẹ mày đi cấy đồng sâu chưa về…

Tiếng ru hời hôm nay con vẫn nghe
Quá khứ vọng về từ đồng chiêm lặn lội
Tay run cóng cắm cây mạ non vồi vội
Lạnh xé tim Người, tiếng khóc đứa con yêu.

Mẹ thương con chẳng nói nhiều,
Mắt trũng sâu đọng bao trăn trở
Dẫu mấy gian truân không hề than thở
Tất cả đắp bồi cho cuộc đời con.

Suốt năm canh trông ngóng mỏi mòn
Con lớn dậy cùng ước mơ của mẹ.
Bàn tay nhăn nếp thời gian, nhè nhẹ
Nâng chiếc ba lô con bước lên đường.

Sao mừng mừng, tủi tủi, thương thương
Mẹ quay nhanh lau dòng nước mắt
Con càng thấu nỗi lòng Người dào dạt
Tự buổi con chào đời cất tiếng khóc oa oa.

Con lớn lên rồi và con đi xa
Manh áo rách vai nắng mưa vạn dặm
Lóng ngóng tay non xăn màu chỉ xám
Se chọn lòng con nỗi nhớ mẹ thương yêu.

Đến hôm nay nắng đã xế chiều
Vẫn hắt tia xa soi đường con bước
Là lòng mẹ thương con rất mực
Không nói thẳm sâu tận đáy vô cùng.

Cho con đi.
Khắp mọi miền như lòng mẹ mênh mông.

Tháng 7 năm 1973.

Nguyễn Hữu Thắng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét