Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011
Đường làng tôi
Đường làng tôi có chỗ nổi sống trâu
Chỗ lõm ổ gà, trời mưa lầy lội
Đứng gác ven đường khóm găng bụi duối
Lối tắt qua vườn sớm tối có nhau.
Đường làng tôi ngõ nhỏ ngoằn ngoèo
Nền cát trắng mịn như da con gái
Mỗi vết chân trần còn kể lại
Chuyện những cuộc đời mộc mạc dân quê.
Dấu chân bác thợ cày chắc khỏe to bè
Đánh trâu ra đồng từ mờ đất
Cô thợ cấy sải bước dài thoăn thoắt
Kữu kịt vào mùa nặng gánh trên vai.
Anh đẩy xe thồ từng bước miệt mài
Ngón chân bặm sâu vạch nét ngang trên cát
Cô quẩy hàng rong bước cao bước thấp
Vết rõ vết mờ như trầm bổng tiếng rao.
Những vết chân tan sau trận mưa rào
Xua bớt nỗi nhọc nhằn vất vả
Thợ cấy thợ cày thêm phút giây thư thả
Thầm ước mùa vàng đầy ắp sân phơi.
Đường làng thêm líu ríu dấu chân vui
Trai gái nồng say đêm trăng hò hẹn
Ven dậu thưa có dấu chân rón rén
Năm ngón xoe tròn, ai ngóng chờ ai.
Ướt đẫm xương đêm dấu chân sóng đôi
Vương câu chuyện tình thì thầm trong gió...
Qua dấu chân đi về lối ngõ
Người xóm giềng thêm hiểu lòng nhau
Đường làng tôi nay đổi khác nhiều
Không thấy rặng cây, tường xây cao ngất
Những mảnh vườn không còn lối tắt
Mỗi mái nhà một khoảng trời riêng.
Đường làng tôi những hàng gạch vỉa nghiêng
Hết nổi sống trâu, hết ổ gà lầy lội
Từ sớm đến khuya người xe vồi vội
Dấu chân chẳng còn để hiểu lòng nhau. !
tháng 4 năm 2000
Nguyễn Hữu Thắng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét