Trang2

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

Tiếng cuốc đêm hè




Tiếng cuốc đêm hè
Khỏa sóng mặt ao
Bỗng khựng lại
Nghe tiếng bà vỗ áo.
Tiếng cuốc gọi đêm trăng mờ ảo
Bên cầu ao
Mẹ tắm đêm hè.

Gió thì thào
Lắng nghe
Đợi tiếng chim đêm
Thổi òa theo khúc khích
Lúa mới gặt nằm góc sân
Chắc nịch
Tay néo cha
Vung tóe mảnh trăng vàng.

Tiếng cuốc ngẩn ngơ
Ngơ ngẩn
Đường làng
Rơi xuống tay ai
Vê vê tà áo mỏng
Dáng vụng về
Bồi hồi
Lóng ngóng
Một thoáng đê mê
Nhấm nháp vị đời.


Tiếng cuốc đêm hè
Mặn chát mồ hôi
Thánh thót rơi
Tan dần
Đêm vắng
Mỗi sớm mai đôi vai gầy trĩu nặng
Mẹ ra đồng gánh cả sương đêm.

Tiếng cuốc lênh đênh
Nổi chìm
Theo bước chân trâu
Cha lật úp cả trời sao lên mặt ruộng
Dây thừng trên tay cha
Vương chân trời sắp rạng
Kéo mặt trời ngoi lên.

Tiếng cuốc kêu
Trằn trọc đêm đêm
Lật tìm củ khoai, củ sắn
Tìm quả cà chát mặn
Bát rau lang
Dịu bớt nỗi đói lòng.

Tiếng cuốc vô tình chạm tới mênh mông
Làm rụng vì sao
Rơi vào mắt biếc
Mang theo
Củ sắn, củ khoai
Giọt mồ hôi mặn chát
Bến ao bà ngồi giặt
Lối ngõ mẹ đi về...


Tiếng cuốc đêm hè
Thảng thốt
Canh khuya!

tháng 5 năm 2009
Nguyễn Hữu Thắng

Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2011

Mùa mưa Trường Sơn


Trận mưa đêm qua đã đuổi cơn buồn ngủ, kéo lại những ký ức bốn mốt năm về trước với những trận mưa rừng trên dải Trường Sơn. Thế là trong bản nhạc nền trầm hùng của trận mưa mùa hạ mình lại thầm ngâm khúc thơ viết giữa mưa rừng và mưa bom nơi chiến trận năm nào...

Vừa mới chiều qua ngược khe suối cạn
Đi tìm giọt nước cuối mùa khô
Xào xạc lá bay cứ ngỡ sóng xô
Một dòng sông chảy qua cơn khát.

Bỗng sáng nay ào ào chuyển đất
Trận mưa đầu mùa xối xả đuổi sau lưng.
Đến hôm nay tôi mới hiểu mưa rừng
Sấm gào thét trong từng vách đá
Mưa cứ rơi suốt cả ngày tầm tã
Chúng tôi cứ đi, quần xắn ngang chân
Khe cạn chiều qua nay thác đổ ầm ầm
Đoàn quân lại mở rừng tìm lối.
Anh giao liên nhìn chúng tôi cười nói
" Cơn mưa này còn răm tháng mới tan "

Bắt đầu vào mùa mưa Trường Sơn
Bộ đội hành quân đi cùng muỗi, vắt
Từ đầu đến chân lấm lem bùn đất
Chỉ những bàn tay xiết chặt nhau hơn
Đồng đội dìu nhau qua vách đá trơn
Cả đoàn quân vắt ngang sườn núi
Mang dáng cầu vồng ngăn trời mưa lại
Mang dáng mái nhà che trở những mầm cây
Vừa mới nhú lên sau trận bom cày.

Ơi! Mùa mưa Trường Sơn, triệu năm vẫn thế
Như lưỡi dao chẻ từng thớ đá
Để Trường sơn thành đá tai mèo.
Bộ đội hành quân xoa dịu bớt nỗi đau
Đá bớt nhọn, khe bớt sâu
Vết thương dần dịu lại
Đuổi hết thù để Trường Sơn đẹp mãi
Tiếng mưa rơi thành bản nhạc muôn đời
Đất nước này sự sống mãi sinh xôi.

Trường sơn tháng 6 năm 1970
Nguyễn Hữu Thắng

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

Dấu hỏi

Đứng bên mộ cha
Chiều đông se lạnh.
Khói hương bay
Thẳng
Đến trời cao
Rồi cuộn tròn dấu hỏi
Vì sao?

Con vẫn hỏi cha
Hay cha hỏi chín tầng trời cao tít?
Giữa khoảng hư vô u tịch
Mây chau mày
Lặng thinh.

Suốt cuộc đời cha dạy con
Và tự răn mình
Ngang bằng
Xổ thẳng
Chữ Thánh Hiền
Cả ngàn pho
Sâu lắng
Không uốn mình
Ngả nghiêng

Vẫn những pho sách kia
Vẫn chữ Thánh Hiền
lại dạy đời
" Dĩ hòa vi quý "

Cha và con
Đã để một phần đời hàn sĩ
Đi tìm chân lý
Đến hôm nay
Đứng bên mộ cha
Nhìn khói hương bay
Cuộn tròn
Dấu hỏi!!!

chiều 30 tết Canh Dần

Nguyễn Hữu Thắng

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

Trời Tây


Nắng chiều đọng cuối trời Tây
Xôn xao tím biếc, ngất ngây lòng người.
Đàn chim sải cánh chơi vơi.
Bồng bềnh mây trắng chân trời bình yên.
Ngỡ ngàng một thoáng thần tiên ...

Giật mình! Sập xuống trời đêm lúc nào!
Thật mà cứ ngỡ chiêm bao
Khoảng xa SÁNG - TỐI ngờ đâu rất gần.

Mỗi bước chân, mỗi bước chân
Đắm say nơi ấy một lần chớ qua!

Trời Tây - Một thoáng chiều tà
Nắng còn hay mất... Vẫn là trời Tây

8- 1995
Nguyễn Hữu Thắng

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

Bãi Khách


Hơn 40 năm về trước, những người lính chúng tôi trên đường ra trận, tuy xa quê nhưng vẫn ấm lòng trong những " Bãi Khách" thân thương. Mà cũng lạ kỳ thay, không hiểu ai lại đặt cho nó cái tên Bãi Khách. Bởi chẳng có Khách đâu chỉ có Đồng Đội bên nhau...

Bộ đội hành quân xuyên Trường Sơn
Nhằm hướng Nam đêm ngày mải miết
Mỗi chặng nghỉ chân
ngỡ ngàng " BÃI KHÁCH"
Đồng đội nhìn nhau chỉ thấy người quen
Có lạ chăng là o giao liên
Chúng tôi chào nhau:
" đồng hương miền Bắc"
Hóa vẫn người thân
Suốt chặng đường đánh giặc
Tất cả là bộ đội Trường Sơn
Chúng tôi trở về sau mỗi chặng hành quân
Ngàn võng nhỏ ngủ trong nôi " BÃI KHÁCH "
Quên tiếng bom thù
Nằm nghe gió hát
Như đoàn thuyền đậu trên bến sông quê
Nhè nhẹ đong đưa theo sóng vỗ về

Ơi Trường Sơn!
Trường Sơn giữa mịt mù bom đạn
Ta vẫn có những khoảng trời bình lặng
Bãi Khách ru nôi giấc ngủ đoàn quân
Rộng vòng tay ôm trọn những đứa con
Mà ai lại đặt tên
BÃI KHÁCH

tháng 3 năm 1970

Nguyễn Hữu Thắng

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Bức ảnh trắng đen

Bức ảnh trắng đen
Chỉ hai màu
Đen
Trắng
Vẫn nhận ra
Bát ngát trời mây
Vẫn mượt mà màu xanh của cây
Vẫn đậm đà màu nâu của đất.

Anh nhận ra em
Long lanh ánh mắt
Chút mơ màng vương giọt nắng đầu Thu
Má ửng hồng
Dưới vành nón đong đưa
Dấu cái nhìn bối rối

Bức ảnh trắng đen
Có khoảng xa vời vợi
Cả rất gần
Như anh và em
Có muôn màu rực rỡ
Có chiều sâu trái tim
Đều bắt đầu từ đen và trắng

Đen và trắng
Hai gam màu
Tối
Sáng
Là thước đo ngàn vạn sắc màu
Cao thấp cuộc đời
Mọi nhẽ nông sâu
Hiện rất rõ
Trên nền
Đen
Trắng.

tháng 3 năm 1984

Nguyễn Hữu Thắng

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011

Đường làng tôi


Đường làng tôi có chỗ nổi sống trâu
Chỗ lõm ổ gà, trời mưa lầy lội
Đứng gác ven đường khóm găng bụi duối
Lối tắt qua vườn sớm tối có nhau.

Đường làng tôi ngõ nhỏ ngoằn ngoèo
Nền cát trắng mịn như da con gái
Mỗi vết chân trần còn kể lại
Chuyện những cuộc đời mộc mạc dân quê.

Dấu chân bác thợ cày chắc khỏe to bè
Đánh trâu ra đồng từ mờ đất
Cô thợ cấy sải bước dài thoăn thoắt
Kữu kịt vào mùa nặng gánh trên vai.

Anh đẩy xe thồ từng bước miệt mài
Ngón chân bặm sâu vạch nét ngang trên cát
Cô quẩy hàng rong bước cao bước thấp
Vết rõ vết mờ như trầm bổng tiếng rao.

Những vết chân tan sau trận mưa rào
Xua bớt nỗi nhọc nhằn vất vả
Thợ cấy thợ cày thêm phút giây thư thả
Thầm ước mùa vàng đầy ắp sân phơi.

Đường làng thêm líu ríu dấu chân vui
Trai gái nồng say đêm trăng hò hẹn
Ven dậu thưa có dấu chân rón rén
Năm ngón xoe tròn, ai ngóng chờ ai.

Ướt đẫm xương đêm dấu chân sóng đôi
Vương câu chuyện tình thì thầm trong gió...
Qua dấu chân đi về lối ngõ
Người xóm giềng thêm hiểu lòng nhau

Đường làng tôi nay đổi khác nhiều
Không thấy rặng cây, tường xây cao ngất
Những mảnh vườn không còn lối tắt
Mỗi mái nhà một khoảng trời riêng.

Đường làng tôi những hàng gạch vỉa nghiêng
Hết nổi sống trâu, hết ổ gà lầy lội
Từ sớm đến khuya người xe vồi vội
Dấu chân chẳng còn để hiểu lòng nhau. !

tháng 4 năm 2000

Nguyễn Hữu Thắng