Có nghe chăng
Hơi thở ngày đông
Đang tê buốt
Giữa mênh mang trời đất
Mỗi ngày đến
Đằm trong rét ngọt
Quấn chặt chăn mây, cái nắng
ngủ tròn!
Những cành bàng không áo đứng
run!
Mấy cọng lá già đốt than hồng
ngồi sưởi!
Cả ngọn gió cũng xuýt xoa
Tất tưởi!
Luồn vào áo ai
Tìm hơi ấm ủ nhờ
Khép nép giữa vườn cây hồng
khoác bụi mưa
Chót dậy sớm
Mấy búp non ngấn lệ
Trong rét ngọt
Không gian trầm lắng thế
Áo mùa đông không sặc sỡ sắc
màu
Cánh chim trời ngơ ngác
Về đâu?
Bao mảnh vàng rơi
Lá tìm về lòng đất!...
Để thân cành bơ vơ
trong rét ngọt
Cứ bồi hồi
Ngóng đợi
Một nét xuân…
NHT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét