Mỏng
manh tia nắng hoàng hôn
Hàng mi
gác núi, thả buồn chiều thu.
Mỏng
manh theo gió lãng du
Khói
sương mờ ảo buông từ nơi nao?
Mỏng
manh tít ngọn tre cao
Bồng bềnh
thuyền lá trôi vào mênh mông
Mỏng
manh hương lúa trên đồng
Ai gom hạt
nắng vàng trong sắc chiều.
Mỏng
manh ngọn gió xiêu xiêu
Tiếng cười
tan hết bao nhiêu nhọc nhằn.
Mỏng
manh tôi đợi bước chân
Bóng ai
nghiêng đổ dáng xuân lên người.
Mỏng
manh hương lửa trên môi
Thì thầm
lời ngỏ … đất trời chuyển rung.
Mỏng
manh con nhện giăng mùng (*)
Ngàn năm
Quan Họ … thẹn thùng tìm nhau.
Mỏng
manh như dải lụa đào
“ Cởi ra
thì khó, buộc vào như chơi.” (**)
Mỏng
manh thôi! Mỏng manh thôi!
Đèo bòng
trĩu nặng cả đời … mỏng manh …!
(*) Mượn
câu Quan Họ
(**) Mượn câu ca dao
Tháng 10 –
2012