Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010
Nhà tranh
Tôi sinh ra, lớn lên trong căn nhà mộc mạc, đơn xơ nhưng nồng ấm tình yêu. Tôi quên sao được mái nhà tranh hiền lành đạm bạc như cuộc đời của cha, mẹ, ông, bà tôi. Tôi nhớ, tôi thương bức tường đất lầm lì mà vững chắc như con người quê tôi chân lấm tay bùn, giãi nắng giầm mưa chắt chiu, tần tảo mà nụ cười luôn hé nở trên môi. Nhưng tất cả đã không còn nữa, để lòng người thấy thiếu vắng một điều chi. Ước gì dẫu cuộc đời vẫn sang nhiều trang mới, vẫn đi lên theo quy luật tự nhiên, nhưng vẫn còn đâu đó bóng dáng của một miền quê dịu hiền, mộc mạc, để tình người còn mãi sự nồng hậu, chân phương...
Quê mình
Tường đất
Mái tranh
Thủy trung
Với lũy tre xanh muôn đời
Mà sao sâu nặng tình người
Lao xao giọt nắng
Rạng ngời mắt ai
Giờ Đây
Vĩnh viễn xa rồi
Để Thương
Để nhớ
Một thời thần tiên
Thang 2- 2000
Nguyễn Hữu Thắng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét