Trang2

Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

Chiều Thu


Làng quê nào cũng êm ả, thân thương, cũng mướt xanh những rặng tre vừa thâm trầm vừa xao xuyến. Còn gì đẹp hơn những dãy ao làng biêng biếc một khoảng trời, luôn nhoẻn miệng cười ngắm những hàng tre xõa tóc.Thấp thoáng đâu đây mái đình vút cong như ngọn bút vẽ lên trời xanh những chòm mây bồng bế nhau ngắm hoàng hôn dần tắt phía trời tây. Đâu đó tiếng chuông chùa bỗng ngân nga buông vào lòng người khoảnh khắc bâng khuâng thanh tịnh. Một chiều thu tĩnh lặng bỗng nhiên trĩu nặng lòng người thương nhớ đến mẹ cha.

Lăn tăn mặt nước chiều Thu
Thâm nghiêm cửa Phật trầm tư soi mình
Bâng khuâng nhớ đấng sinh thành
Một đời thanh bạch, hiền lành, bao dung ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét