Trang2

Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

Chiều Thu


Làng quê nào cũng êm ả, thân thương, cũng mướt xanh những rặng tre vừa thâm trầm vừa xao xuyến. Còn gì đẹp hơn những dãy ao làng biêng biếc một khoảng trời, luôn nhoẻn miệng cười ngắm những hàng tre xõa tóc.Thấp thoáng đâu đây mái đình vút cong như ngọn bút vẽ lên trời xanh những chòm mây bồng bế nhau ngắm hoàng hôn dần tắt phía trời tây. Đâu đó tiếng chuông chùa bỗng ngân nga buông vào lòng người khoảnh khắc bâng khuâng thanh tịnh. Một chiều thu tĩnh lặng bỗng nhiên trĩu nặng lòng người thương nhớ đến mẹ cha.

Lăn tăn mặt nước chiều Thu
Thâm nghiêm cửa Phật trầm tư soi mình
Bâng khuâng nhớ đấng sinh thành
Một đời thanh bạch, hiền lành, bao dung ...

Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Quê xưa


Trong xã hội phát triển ngày nay, còn mấy ai nhớ đến một miền quê nghèo đã nuôi ta khôn lớn. Cái làng quê ấy nó có thể còn nhiều thiếu thốn về vật chất, nhưng nó thực sự giàu có vô cùng của tình người "tắt lửa tối đèn" họ luôn có nhau. Một mái tranh xiêu nhưng quanh năm đầy ắp tiếng cười, một hàng dậu thưa nhưng bình an khuya sớm, một cánh cổng giong nhưng rộng mở tình đời.Ngày hôm nay có lẽ cũng khó tìm đâu được bóng dáng của một chiếc cổng giong, một hàng giậu thưa hay một mái tranh quê nhuốm màu mưa nắng. Xin hãy để nó lắng đọng trong ký ức cuộc đời, để tự nhủ lòng ta đã làm gì để cái quê nghèo vĩnh viễn không còn nữa nhưng tình người thì mãi mãi nồng ấm trong mỗi con người hôm nay và mai sau.

Nặng lòng với cảnh quê xưa
Mái tranh, vách đất, giậu thưa quanh nhà
"Cổng Tre" mở lối vào ra
Mà sao nồng ấm thiết tha tình người
Còn đâu nét cũ mình ơi(!)