Trang2

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2010

niềm vui


Tình cờ chụp được bức hình của cháu nội đang chơi một mình ở góc sân. Mỗi lần ngồi ngắm bức ảnh lại thấy lòng bâng khuâng khó tả. Dẫu thật đây rồi mà vẫn thấy như mơ. Chiều xuân nay bên các cháu nội ngoại vui đùa, ông lại nhớ đến một thời khói lửa. Bấy nhiêu năm với biết bao thăng trầm, gian khó để có hôm nay hạnh phúc dâng đày. Bất chợt ông lại nhớ một chiều Xuân xưa giữa khu rừng biên giới, sự tồn vong không còn gianh giới rõ ràng. Một chút bi hùng sưởi ấm lòng người lính để con người còn nuôi hy vọng đến mai sau. Không hiểu sao khi đó ông đã viết nên mấy câu thơ này. Có lẽ cũng để xua tan bớt nỗi buồn nơi hoang vắng, để quên đi tiếng bom đạn thét gào...

Tết đến

Mưa lạnh mấy hôm quên tết đến
Vườn sau hoa mận trắng chân mây.
Ngủ dậy, nhìn trời loang lộc nhú.
Bâng khuâng ... xuân đã đến rồi đây

Lập loè cuối xóm rừng cau lửa
Chú chích lon ton nhảy trên cành.
ào ào gió chuyển, ừ đông hết.
Cau lửa ai mua, phải "để dành".

Chim nhớ hoàng hôn về tổ ấm.
Bếp nhớ chiều qua bếp lại hồng.
Nhà sàn mấy nếp co ro đứng
Đì đoành pháo nổ trong mênh mông!

tháng 1 năm 1974



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét