Lặng nhìn sông Đuống cuối chiều
nay
Chút se lạnh trong sương mờ
lãng đãng
Chợt thảng thốt quay về năm
tháng
Đất nước âm vang khúc quân
hành
Nhớ đêm nào đoàn thuyền ngược
sông gianh
Chúng tôi đi hướng về nơi
súng nổ
Xao xuyến lắm mạn thuyền sóng
vỗ
Mái chèo khua lay động sông
khuya
Phía bờ xa mờ ảo rặng tre quê
Còn vọng lại tiếng gà gọi
sáng
Kỳ lạ lắm giữa mịt mù bom đạn
Vẫn ắp đầy sự sống sinh sôi
Mảnh trăng khuya ngả bóng
lưng đồi
O du kích súng quàng vai đứng
đó
Thuyền ghé bến tránh kẻ thù
nhòm ngó
Bỗng xốn xang nghe tiếng O cười.
Máy bay thù gầm rú ngang trời
Em gửi tặng các anh câu ví dặm
Lời hẹn ước ngọt lành sâu thẳm
Tiễn người đi dạ sắt, gan
vàng.
Giữa trời khuya mờ ảo sương
giăng
Sông Gianh thức bao đêm dài
không ngủ
Người Sông Gianh dẫu nhọc nhằn
lam lũ
Súng vẫn giương nòng gìn giữ
sông quê
Mấy chục năm rồi chưa có dịp
trở về
Thăm dòng sông nước vẫn trôi
cần mẫn
Thăm O chèo thuyền đưa tôi ra
trận
Dẫu chưa một lần nhớ mặt, nhớ
tên
Liệu còn không một vọng gác
dân quân
Một ngọn đèn thức với nhiều
đêm trắng
Một mảnh trăng cắm ngọn lê đầu
súng
Một câu hò ví dặm dọc dòng
Gianh
Đã qua rồi, thời khói lửa chiến
tranh
Hạnh phúc ngập tràn, niềm vui
vô tận
Cho tôi nhớ một chuyến đò ra
trận
Một câu hò, một đêm trắng
sông Gianh.
20-12-2011
Nguyễn Hữu Thắng