Trang2

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

NHỚ RỪNG






Mấy chục năm rồi chưa về với rừng
Từ cái thuở bom rơi đạn nổ
Một nửa lòng mình vẫn hướng về nơi đó
Suốt dọc mùa xuân bình yên

Có còn không
Những con đường không tên?
Chiếc “ cầu khỉ ” vắt ngang qua suối
Vạt cỏ non nghiêng mình nhường lối
Vết dép mòn …
Thành trầm tích hôm nay

Có còn không
Rừng săng lẻ ken dày
Nghìn năm tuổi bỗng thấy mình trẻ lại
Trên thịt da cây lưu giữ mãi
Những dòng tên lính trẻ
Tuổi đôi mươi

Có còn không
Triền dốc chơi vơi
Vách đá lô xô
Vươn cánh tay chờ đợi
Cho ta vịn,
Đá mòn trơ chẳng nói
Cứ âm thầm dìu bước quân đi

Có còn không
Trong gió sớm thầm thì
Cánh lan rừng cựa mình gọi nắng
Em khép nép
Tiễn những chàng trai ra trận
Hoa với người chưa kịp ngắm nhìn nhau.

Thương thương lắm những cánh rừng xôn xao
Lời chim nhắc “ khó khăn khắc phục ”
Măng đắng, Tai Chua, Môn Thục …
Trăm loại cây rừng nuôi sống cuộc trường trinh.

Nhớ lắm!
Rừng ơi!
Sâu nặng ân tình!

14 – 4 – 2013 
Nguyễn Hữu Thắng